Shinobu: "S-Shuri-cchi!?"
Shinobu bất ngờ lao về phía cái giường và nhìn vào Shuri. Nước da của cô ấy có vẻ đã trở nên hồng hào hơn trước đó, Shinobu đã thở phào nhẹ nhõm.
Shinobu: "Tớ đã rất lo lắng đó... Shuri-cchi"
Shuri: "Tớ xin lỗi...Shinobu-san"
Trong khi đang xin lỗi, Shuri cố gắng nâng người lên trong khi gương mặt của cô đang thể hiện rõ sự đau đớn.
Shinobu: "Ah, tớ đã bảo rằng cậu cần phải nghỉ ngơi mà!"
Shuri: "Không cần đâu... tớ...ổn...mà"
Shinobu: "Shuri-cchi...."
Với điều đó, Shuri cố gắng ngồi dậy trong khi phớt lờ đi những lời can ngăn của Shinobu, cô ấy nhìn về phía Hiiro người mà đang khoanh tay đứng quan sát họ.
Shuri: "Cậu thật sự...là Okumura-kun...đúng chứ?"
Hiiro: "...fuu, rồi cậu sẽ hiểu thôi"
Dức lời, Hiiro sử dụng ma ngôn viết ra từ 『Nguyên』, cậu ấy đã trở lại hình dạng Hiiro Okumura con người. Tất nhiên, phép thuật đó được sử dụng mà không nói một lời nào làm cho hai người bọn họ giật mình. oTuy nhiên, có lẽ họ đã hiểu rằng đây thật sự là Hiiro mà họ biết và hai người bọn họ đã thật sự bị thuyết phục bởi điều đó.
Shinobu: "Giống như những gì mà tớ đã nói, Okumura-cchi nhìn đẹp trai hơn trong hình dạng này" ( t đang high )
Hiiro: "Đây là lãnh địa của Quỷ tộc, để tránh những rắc rối khó chịu, không phải nên cải trang thành một 『Evila』 sẽ tốt hơn phải không?"
Khi cô ấy nhìn Hiiro, người mà đang nói điều đó một cách khó chịu, Shuri đã nở một nụ cười nhẹ.
Shuri: "Fufu, cậu chắc chắn là Okamura-kun rồi. Có lẽ cậu còn nhớ, Okamura-kun?"
Hiiro: "Ah?"
Shuri: "Mặc dù là cậu nói rằng cậu không có bất cứ kí ức nào về việc đã nói chuyện với chúng tôi khi còn ở Nhật, dù chỉ là một lần nhưng chúng ta đã có một cuộc nói chuyện với nhau trong lễ khai giảng."
Tất nhiên, Hiiro không nhớ gì về điều đó. Đúng hơn, Hiiro đã nghĩ rằng cô ấy là một đống phân bò không hơn không kém. Mặc dù Shuri tỏ ra vẽ buồn rầu, đôi mắt nhìn xuống, cô bắt đầu mở miệng để cố gắng giải thích.
Shuri: "Okamura-kun, sau lễ khải giảng cậu đã đi thẳng đến thư viện đúng chứ?"
Suy nghĩ về điều đó, mình đã thực sự đến đó, Đó là những gì mà Hiiro nghĩ, cậu ta gật đầu trong tâm trí mình.
Shuri: "Vào lúc đó, tớ cũng đã đến đó, Và tớ cũng rất thích đọc những cuốn sách. Tớ đã rất hứng thú về loại sách mà họ đặt ở đây và tớ đã vô tình bước vào đó."
Hiiro: "Vậy cậu nói rằng chúng ta đã gặp nhau ở đó?"
Nó có vẻ là cậu ta đã không nhớ về điều đó.
Shuri: "Đúng vậy. Khi tớ đang bước vào, cậu bước ra và tớ đã vô tình đụng vào cậu làm cho những cuốn sách mà cậu đang ôm rơi xuống sàn."
Hiiro: "...ah"
Hiiro đã dần dần nhớ ra là có một cái gì đó giống như thế đã xảy ra.
Shuri: "Cậu đã nhớ ra chưa? Mặc dù nó không đủ để được xem là một cuộc nói chuyện. Khi tớ nhặc cuốn sách lên và nói 『Cậu có thích sách không?』vào lúc đó, cậu có nhớ câu trả lời của cậu dành cho tớ không?"
Hiiro: "...không nhớ."
Hiiro không nhớ chính xác chi tiết về điều đó. Hiiro đã bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Shuri khi cô ấy đã nhớ về những thứ như thế.
Shuri: "Cậu nói với tớ 『It’s my reason for living.』" ( câu này để eng hay hơn nên mình giữ nguyên"
Đột nhiên, sự yên lặng bao trùm căn phòng trong khi ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Hiiro. Có lẽ do khá ngượng, Hiiro đưa mắt nhìn lên trời.
Hiiro: "Thật sự tôi đã nói như vậy? cô có bị nhầm lẫn gì không?"
Shuri: "Không. Mặc dù chỉ là một cuộc trò chuyện tình cờ, điều đó rất bình thường nhưng cách cậu làm phức tạp nó lên đã để lại ấn tượng rất lớn đối với tớ."
Cô trả lời trong khi nở một nụ cười ma mãnh. "Không hổ danh là Shishou desu zo! Hóa thân của sự thèm khát tri thức!" Nikki thốt ra trong khi đang bị lôi đi và bị Hiiro cốc vào đầu. Mikazuki, người đã chứng kiến cảnh tưởng đó, bắt đầu lấy làm vui với điều đó cũng đã bị la mắng.
Hiiro: "Haa, rồi sao? lý do gì mà cậu nói về câu chuyện đó? cậu không thể nào khơi dậy lên được sự đồng cảm của tôi với điều đó, phải không?"
Shuri: "Không, tớ chỉ đơn giản muốn có một cuộc trò chuyện với Okamura-kun. Ý tớ là, khi từ khi chúng ta đến thế giới này, cậu đã ngay lập tức tách ra khỏi chúng mình."
Shinobu: "Vậy là... Shuri-cchi và Okamura-cchi đã có một cuộc gặp gỡ."
Hiiro: "Cuộc gặp gỡ của chúng tôi không không liên quan gì đến vấn đề này, phải không? Tại thời điểm này, vấn đề là với các cậu. Đối với tôi, miễn là các cậu rời khỏi đây vào tối nay thì sẽ tốt hơn đối với tôi."
Shuri: " ... Đúng vậy. Sau tất cả nếu chúng ta ở đây lâu hơn thì sẽ gây ra rắc rối cho Okamura-kun."
Shinobu: "C-Chờ đã! Cậu ổn với điều đó chứ, Shuri-cchi!? Tình trạng của cậu vẫn chưa tốt hơn phải không? chưa kể thậm chí sau khi chúng ta rời khỏi đây, sẽ không lạ gì khi chúng ta bị tấn công bất cứ lúc nào, cậu biết không?"
Shuri: "Nhưng tốt hơn là chúng vẫn phải nên tìm kiếm Chika và Taishi"
Shinobu: "Y-Yeah, nhưng..."
Chắc chắn, họ đã lo lắng về nơi mà hai người bọn họ bị thổi bay đến. Tuy nhiên, họ đang ở trong đó, nơi mà có thể gọi là, trung tâm lãnh thổi của kẻ thù. Hơn thế nữa, họ là những anh hùng ( gà công nghiệp ), đỉnh cao của 『Humas』, thật không thể tưởng tượng nổi là họ sẽ có thể dễ dàng thoát khỏi đây trong hoàn cảnh hiện tại.
Shinobu: "Ngoài ra, Shuri-cchi. Nếu những gì mà Hiiro nói là sự thật, thì chúng ta thật sự không còn nơi nào để trở về vùng đất của 『Humas』.
Shuri: "Đ-Điều đó...."
Hai người họ ôm đầu chán nãn. Thật sự, nhà vua đã sử dụng những anh hùng để làm tốt thí. Nếu họ quay trở lại đó, họ chỉ bị đối xử như những con tốt thí một lần nữa. Cả hai bọn họ không dại gì mà vẫn chiến đấu dưới sự chỉ huy của tên vua đó.
Hiiro: "Tôi không thật sự không quan tâm về điều đó, nhưng một trong những người truyền tin của quỷ vương sẽ đến đây để gọi tôi sớm thôi."
???: "Eh-!?"
Gương mặc của hai người họ tái mét đi. Quả đúng như mong đợi. Sau tất cả, họ đã đi xa để đến đây giết quỷ vương. Quỷ vương sẽ chắc chắn đối xử với họ một cách không thương xót. Ý nghĩ của họ khi nghĩ rằng họ sẽ bị giết nếu bị tìm thấy là điều hiển nhiên.
Nikki: "Mumu? Tại sao Shishou lại bị gọi đi vậy?"
Nikki đưa ra câu hỏi trong khi nghiêng đầu.
Mikazuki: "Nikki đúng là đồ ngốc! Điều đó rõ ràng là do cậu chủ rất là ngầu mon!"
Mikazuki giải thích như vậy.
Nikki: "Muu~ Ý cậu là sao khi bảo tớ ngốc!? Ngoài ra, tớ là một người hiểu rõ nhất về sự ngầu lòi của Shishou desu zo!"
Mikazuki: "Cậu sai rồi mon! Người hiểu rõ nhất là Mikazuki da mon!"
Nikki: "Là tớ desu zo!"
Mikazuki: "Mikazuki da mon!"
*Poka-!* *Poka-!*
Nikki: "Nowa-!?"
Mikazuki: "Myu-!?"
Hiiro: "Hai đứa ra ngoài một chút đi. Thật là ồn ào."
Khi thấy hai má Hiiro co giật do tức giận, cả hai xoa đầu của họ trong khi chán nản rời khỏi căn phòng.
Khi Shuri nhìn thấy hành động của ba người họ, cô ấy-
Shuri: "Cậu là lolicon à?"
Hiiro: "Mắt cô có vấn đề à? Những đứa trẻ đó chỉ là cấp dưới của tôi mà thôi."
Shinobu: "Cấp dưới, cấu nói là...cậu đã thật sự làm theo cách của cậu trong cái thế giới này, huh... Okamura-cchi"
Hiiro: "Đó là bởi vì tôi không giống như các người, tôi không xem đây là trò chơi."
Khi nghe Hiiro nói như vậy, hai người họ không thể nào phủ nhận được. Mặc dù là họ muốn tin rằng họ không chỉ xem đây là một trò chơi như thế. Nó cũng là một thực tế rằng sự khác biệt giữa cấp độ giữa Hiiro và bọn họ thật sự áp đảo có thể nói là rất đáng xấu hổ.
Hiiro: "Tiện thể, nhanh lên và quyết định những gì mà các cậu sẽ làm. Tôi chỉnh cảnh báo thôi, tôi sẽ không giúp đỡ các người đâu."
Shinobu: "N-Nhưng tại sao?"
Hiiro: "Bởi vì we don't thuộc về nhau."
Shinobu cứng đơ người lại khi nghe Hiiro trả lời thẳng thắng.
Shuri: "Chúng ta chỉ cùng nhau tại lúc đó...we dont thuộc về nhau."
Hiiro: "Đúng thế. Các người và tôi không có bất cứ mối quan hệ nào cả. Chúng ta chỉ giống nhau khi được triệu hồi cùng nhau mà thôi."
Shinobu: "Bởi vì chúng ta là người lạ... bởi vì chúng ta không liên quan đến nhau, và cậu nói rằng cậu không quan tấm đến những gì sẽ xảy ra đối với chúng mình?"
Giọng nói của cô đã pha vào một chút giận dữ.
Hiiro: "Ah... đúng thế."
Shinobu: "Không đời nào!"
Hiiro: "Thậm chí các người đã không bận tâm hỏi tôi đã sống như thế nào trong thế giới này, phải không?"
Shinobu: "N-Nó..."
Hiiro: "Khi tôi giết một con quái vật thì trong suy nghĩ của tôi nó vẫn trông giống như giết một con người. Sự thật là tôi đã từng suýt chết khi chiến đấu với một con quái vật độc nhất. Thậm chí tôi đã sử dụng đôi bàn tay của mình để làm người khác bị thương, các người không biết bất cứ điều gì về chúng, phải không?"
Shinobu: "N-nhưng không phải là bình thường khi chúng mình không biết sao!?"
Hiiro: "Aa, tất nhiên đó là hiển nhiên. Sau tất cả, we don't thuộc về nhau."
Shinobu: "Nhưng...."
Hiiro: "Vậy bây giờ các cậu nói rằng các cậu vội vàng đi rất xa để đến đây vì lợi ích của tôi ư? Trong khi các người đang ăn và ngủ tại lâu đài không quan tâm gì về thế giới này, nếu các người biết rằng tôi đang bị bao vậy bởi những con quái vật trong lãnh địa của quỷ tộc, các cậu có dám nói rằng các cậu sẽ đến chổ tôi với tất cả sức lực?"
Shinobu: "...."
Hiiro: "Nó dường như không được xem là trường hợp khẩn cấp, huh. Nếu các người mà có lòng tốt như vậy thì khi tôi nói rằng tôi sẽ tự mình sống trong cái thế giới này, các người đã cố gắng ngăn cản tôi bằng bất cứ giá nào rồi."
Shinobu: "...."
Hiiro: "Cuối cùng, các người cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi. Ngay cả khi các người được yêu cầu phải chiến đấu, các người cũng chả thèm quan tâm đến việc điều tra xem『Evila』có phải là tồn tại mà cần phải bị tiêu diệt hay không, đúng chứ? Đó là bởi vì các người không bận tâm về những thứ gì khác ngoài bản thân. Các người đã quan sát thành phố này hay lãnh địa quỷ tộc chưa? Các người đã từng đến làng 『Orchid Race』chưa? Những người ở đó có bạn bè và gia đình đã bị sát hại bởi loài người, họ vẫn tiếp tục sống suốt thời gian đó và tin tưởng rằng, miễn là họ có vẫn kiên trì, chiến tranh sẽ sớm đi đến kết thúc. các người có biết không? Những gì về 『Shukaara Race』? Các người có biết rằng họ đã từng bảo vệ con người, và họ tin tưởng vào điều đó và cầu nguyện, một ngày nào đó, sẽ xuất hiện thứ tình yêu giữa con người và 『Evila』? hơn thế nữa..."
Shinobu: "Làm ơn, đủ rồi-!"
Hiiro: "...."
Khi thấy Shinobu bịt cả hai tai, hành động đó thể hiện rằng cô đã không muốn nghe nữa.
Hiiro: "Mặc dù là vậy, các người đã không suy nghĩ gì khi tiêu diệt 『Evila』? Các người quá thiển cận đến mức khôi hài đấy. Nhìn vào mọi thứ xung quanh của các người. Thế giới này không đơn giản như thế. Các người vẫn giữ những suy nghĩ như thế khi sống ở thế giới này. Tôi không biết cái thể loại công lý theo cách mà các người chiến đấu ở đây là gì, nhưng, theo suy nghĩ của tôi, các người không biết bất cứ cái gì mới chính là ác quỷ."
Hiiro chỉ đơn giản mở cửa và đi ra ngoài. Hai người bị bỏ lại ôm đầu bằng hai tay, cứ như là thời gian đã ngưng động.
No comments:
Post a Comment