Friday, February 8, 2019

Rockman X Irregular Report - Chương 3

Chương 3: Lôi vương của nắm đấm - Spark Mandrill

- Trans: I.K
_______

“Mandrill! Tại sao ngươi lại theo phe Sigma!?”

“Theo? Thật ngu ngốc. Ta chỉ đang chớp lấy thời cơ thôi.“
“Thời cơ…? Cái gì cơ!?”

“Rõ ràng quá rồi còn gì? Tự do!”

________________________________________

Sau trận đấu với Penguin, tôi được báo là một nhà máy điện quy mô lớn cung cấp 70% lượng điện cho thành phố đã bị Mavericks chiếm đóng. Tôi lập tức chạy ngay đến đó trong bầu trời xầm tối. Kẻ đang đợi tôi ở phía trước là một Reploid hình khỉ: Hunter hạng SA, “Spark Mandrill”, cựu thành viên của đội 17th Elite.

Tại sao đồng đội lại phải đánh lẫn nhau chứ…?

Một lần nữa, tôi chĩa khẩu buster vào kẻ vốn là đồng đội của tôi. Vì tôi là một Maverick Hunter, tôi phải chiến đấu. Liệu mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn? Con tim tôi dường như sẽ vỡ ra với cái suy nghĩ này mất, nên tôi sẽ tập trung vào tình huống trước mắt đã. (I.K: chú có tim à?)
Mandrill nói rằng hắn ta chiếm lấy nhà máy điện để giành lấy tự do…. Nhưng thế này là?

“Chiếm đoạt nguồn năng lượng của thành phố cho riêng bản thân…cái mà ngươi gọi là tự do đây ư!?”

“Không chỉ có vậy, nó còn lớn hơn thế.”

“Lớn hơn…?”

Nói vậy, hắn ta từ từ hạ tay xuống rồi nhìn tôi với ánh mắt hoài niệm. Đôi mắt đó… Hắn không có lý gì nhìn với ánh mắt đó được, ít nhất là trong tình huống này…

“Ngươi làm—"

“Này X”, Mandrill ngắt lời, “ngươi không thấy tù túng vì phải nghe lời lũ con người kia ngày này qua ngày khác sao?” Tôi chưa kịp nói gì, hắn tiếp tục “Ta thì có. Rất nhiều!!”

Sự hoài niệm của hắn dần chuyển sang giận dữ và căm ghét.

“Nhìn đi, cơ thể ta tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Con người tạo ra một ta như thế và cài vào ta một bộ giới hạn năng lượng được phép hấp thụ. Nhưng sao ta lại phải nghe lệnh của chúng chứ? Chúng ta được sinh ra với khả năng và sức mạnh vượt trội hơn hẳn! Bảo vệ con người? Mơ đi! Nếu con người quá yếu và không thể bảo vệ nổi bản thân, thì chúng nên chết đi. Ta không có lý do gì để từ bỏ sự tự do của mình cho đám yếu đuối đó—” Hắn ta tiếp tục còn tôi chỉ im lặng mà lắng nghe. Cuối cùng, kết thúc với một câu chốt.

“Vì thế ta ủng hộ sự nổi dậy của Sigma. Có vậy thôi”

Nhưng cái lý do đó quá đơn giản và ích kỉ. Tôi lên giọng không cần suy nghĩ.

“Vì thế mà ngươi gây ra cuộc mất điện toàn thành phố sao!?”

“Gần như thế. Sigma đã cho ta tự do. Sau cùng thì ta cũng phải trả ơn hắn. Mấy cái ý tưởng điên rồ của hắn thì ta không quan tâm lắm.”

“Thế còn những con người đã chế tạo ra ngươi thì sao? Chẳng phải ngươi cũng nên trả ơn họ sao?”

“X, ngươi chưa bao giờ muốn thứ gì đó mãnh liệt sao?” Mandrill lại gần tôi. Chuyển động của hắn có chút chậm chạp, như thể hắn đang mệt mỏi vậy. “Như là, có được tất cả nguồn năng lượng cho bản thân hay là… Không biết nữa, thăng cấp lên Hunter hạng SA?” (I.K: ái chà căng)

Tất nhiên ngay cả tôi cũng có những mong muốn ích kỉ. Reploids được lập trình như thế để tự phát triển tính cách riêng. Nhưng cho dù đó chỉ là các cảm xúc nhân tạo được ban cho, tôi không thấy vấn đề gì cả.

“Ta cũng có nhưng mong muốn riêng của mình…  Nhưng đó không có nghĩa là ta sẽ dùng người khác làm bàn đạp để đạt được nó! Tất cả những gì ta muốn đều có thể đạt được sau khi hoà bình được lặp lại!”
Vì những vụ hỗn loạn như thế này, mà tôi không thể có được hết mọi thứ. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy chúng trong một thế giới hoà bình. Nhưng mà, trong cái thế giới tràn ngập sự đau buồn này, tôi không muốn bất kể thứ gì cả. Chính vì thế tôi đã quyết định chiến đấu.
“Hoà bình, huh….?”

Mandrill gãi má, nghĩ chút về lời của tôi rồi hỏi lại.

“Cái thế giới hoá bình mà ngươi luôn mơ tưởng tới, là nơi Reploids phục vụ con người chứ gì?”

“Đúng thế. Chúng ta khoẻ mạnh hơn, nên chúng ta phải giúp đỡ họ.” (I.K 😊) )

Đó là lẽ thông thường, dù họ có là Maverick đi chăng nữa thì điều đó vẫn đúng với kẻ từng là Hunter, nhưng chắc Mandrill là một ngoại lệ (I.K: nhiều ngoại lệ lắm)

“Hiểu roài. Sự bất bình đẳng của hoà bình hở?”

“Cái…”

Trước khi kịp tiêu hắn nói gì hắn đã cắt ngang tiếp.

“Là cái này chứ gì?!?!!”

Mặt đất đột ngột vỡ ra dưới chân Mandrill với một tiếng vỡ lớn. Giờ biểu hiện của hắn chuyển sang sự giận dữ tột cùng.

“Cái hoà bình của ngươi, con người luôn đứng trên bọn ta! Tạo sao Reploid lại phải cúi đầu trước chúng!? Sao bọn ta lại phải làm nô lệ cho chúng!?”

Cơn giận từ trong lời nói của hắn nổ ra liên tục không dừng lại. Mandrill tiếp tục nói, chân tay vẫn đang giẫm đạp mặt đất đầy bạo lực.

“Ngay cả người đứng đầu là Sigma cũng vẫn dưới cấp bọn tội phạm của bọn chúng!”

“Không phải như thế đâu! Ngươi chỉ đang nhìn vào ai cao hơn ai mà thôi!”

“Vì nó đúng là như vậy! Reploid chúng ta không được tấn công chúng, nhưng mạng sống của chúng ta thì lại do chúng quyết định!”

Có lẽ Mandrill nghĩ rằng con người có toàn quyền quyết định nên tiêu diệt một Reploid hay không. Nhưng điều đó là sai; không ai có cái quyền đó cả. Nếu ai đó có ý định tiêu diệt một Reploid vô tội, hắn sẽ bị kết tội nặng tương đương giết người. Cũng có thể điều hắn nói có chút nào đó đúng, nhưng thế giới chúng ta đang sống không tràn ngập thứ bất bình đẳng như hắn nói.

“Con người tấn công một Reploid sẽ bị kết tội. Và nếu như thế, thì một Reploid tấn công con người cũng là có tội! Sao ngươi luôn muốn gạt bỏ con người chỉ vì họ yếu đuổi chứ?!”

Quan điểm của hắn—không, của họ hướng đến công lý cho Reploid…

Sao họ không đặt mình vào một con người? Nếu chỉ nói về công lý một phía thì chiến tranh như thế sẽ xảy ra.

“Sao ngươi chỉ nói từ góc nhìn của ngươi chứ?”

Mandrill thở dài chán nản. “Ahh, được rồi, ta hiểu rồi. Ngươi phiền phức thật đấy.”

Sau cùng thì, Mandrill và tôi đều không được tận mắt thấy. Vì thế mà nhiều Reploid như hắn sẽ hoá Maverick. Nghĩ mà xem, thế giới của chúng ta có thể đã ấp ủ những bất mãn như vậy. Sigma bật công tắc, và tất cả những giận dữ của chúng bùng nổ và tuyên bố chiến tranh.
“Tới đây, X. Ta sẽ khoá mõm ngươi với thứ sức mạnh này!”

________________________________________
“Ah, yếu, quá yếu… Penguin lại để thua tên yếu đuối này sao? Chả vui gì cả.”

Đòn giật điện đuổi theo mục tiêu ở mọi góc ngách, rất khó né được “Electric Spark” của Mandrill với lướt và bám tường (I.K: dash và wall climb, không biết mọi người muốn dịch ra hay giữ nguyên eng)

“Nhảy lên để bám tưởng? Cũng có ngạc nhiên đấy! Nhưng dù gì thì ngươi vẫn chỉ là thằng hạng B yếu đuối mà thôi.”

Vì thế mà tôi chưa thể tấn công được Mandrill. Mỗi quả cầu to bằng kích cỡ con người xẹt qua cơ thể kim loại của tôi không chút thương xót. Mạch điện của cơ thể này đang kêu lên….

“Chết tiệt…. cơ thể mình…. Không cử động được…”

“Chúng ta là người máy mà. Điện nguy hiểm lắm.” (I.K: cạn lời….)
Hắn nói đúng. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến thứ sức mạnh đó.
Mandrill tiếp tục tấn công với sự sung sướng. “Tất nhiên, thế tức là ta chính là Maverick Hunter mạnh nhất!”

Reploid loại chiến đấu được trang bị đồ chống điện ở một mức nào đó. Thật may là nhờ nó mà tôi vẫn chưa bị ngất. Nếu là loại phi chiến đấu chắc là mạch điện và các tế bào đã cháy thành tro rồi.

Như vậy thì…không thể cứ để hắn như vậy được. Vì sự ích kỉ của mình, sự tàn phá của Mandrill đang ảnh hưởng đến những con người và Reploid vô tội kia. Với Maverick Hunter như tôi thì đó là đủ để buộc tội hắn.
Đúng thế. Tôi phải suy nghĩ lại… Trước mặt tôi là một Maverick!

“Dù thế… Tại đây… Tại nơi này, ta phải…ngăn chặn…ngươi…!”

“Sủa tiếp đi, nhãi nhép.”

Bất chợt, tôi bị tóm đầu từ đằng sau và đập xuống sàn. Tia lửa điện bay qua tầm nhìn của tôi. Cơ thể tôi rít lên và bắt đầu bốc mùi như thể thứ gì đó đang cháy. Tôi chỉ giữ được tỉnh táo, còn chân tay thì không tài nào di chuyển được.

“Hahaha! Đây mới là bộ mặt thật của thế giới này, X à!”

Kẻ địch sử dụng điện để tấn công; tôi không ngờ là nó lại mạnh đến vậy, mà tôi mới chỉ lãnh hai ba đòn. Reploid mà lãnh liên tục những đòn này chắc chắn mạch điện sẽ cháy đen. Nhưng mà có gì đó không đúng lắm. Cho dù có là sở trường của hắn, một Reploid không thể nào tự tạo ra lượng điện như thế này. Phải có cái gì đó mới được như thế.

Tôi nghe thấy tiếng cười khàn khàn của Mandrill, dội dần về phía xa. Ngay lập tức, tôi nhận ra điều bất hợp lý trong trí nhớ của mình.

Một quả cầu điện cỡ con người? Lạ thật…trông như nó cỡ nắm tay là cùng.

“Chết tiệt… Chuyện gì vậy chứ…”

Rõ ràng, sức mạnh của Electric Spark đã tăng lên, tăng lên những mấy lần.

“Ta phải nói là, Sigma quá nhẹ tay. Nếu chúng ta không dạy dỗ lũ nhãi nhép các ngươi, các ngươi sẽ trở nên vênh váo rồi làm phản.”

Cơn giận dần dần nảy lên trong tôi.

“Nghe này, thế giới này có kẻ yếu và kẻ mạnh. Kẻ yếu chỉ là thức ăn cho kẻ mạnh tồn tại. Chill Penguin bị đánh bại bởi hắn là kẻ yếu, và ngươi là kẻ mạnh”
Ngưng lại một chút, Mandrill nói tiếp. “Và bởi vì ta sắp đánh bại ngươi, ta còn mạnh hơn cả! Dù gì thì, đùa giỡn thế đủ rồi. Chết đi! Electric Spark!”
Tôi kêu lên…giữa âm thanh của điện xẹt và cháy, giữa mùi của xi măng cháy trộn với mùi khét của kim loại nóng chảy. Mạch điện của tôi như thể đang bị bỏng rộp lên, cháy mạnh hơn nữa. Cứ thế này tôi sẽ lịm đi mất. Nếu vậy, đó sẽ là dấu chấm hết. Tôi không thể để thế được. Tôi phải đứng lên và giữ được sự minh mẫn. Làm ơn đi mà tôi ơi, di chuyển đi!
               

“Whooa, thật không ngờ là ngươi vẫn còn đứng được sau khi lãnh những đòn tấn công đó!”

Với cái đầu đau như búa bổ, cơ thể căng thẳng, tôi cố gượng dậy, cố chống đỡ những khớp vỡ vụn. Tầm nhìn tôi mờ đi, nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói phấn khích của Mandrill. Tôi dồn sức, vung ra cú đấm cố đánh vào hắn đang nhảy múa vui vẻ. Chỉ với vài bước nhanh nhẹn dù cho cái cơ thể cồng kềnh kia, hắn đã tạo khoảng cách giữa chúng tôi.

Giờ nghĩ lại… Mandrill…hắn là Reploid dạng khỉ nhỉ? Hắn có những đòn tấn công bằng điện với sức tàn phá cao, và độ linh động của hắn vượt xa con người… Không thể tin được.

“.....----.............”

Tôi cố đáp lại, nhưng miệng tôi chẳng nói được gì cả. Đòn tấn công trước đấy gần như thiêu cháy mạch điện giọng nói của tôi. Đứng trước mặt, Mandrill đang đung đưa người trái phải, nhìn tôi như thể ‘ngươi định làm gì đây?’

Haha…tuyệt thật. Giờ tôi đang rất tức giận.

Tất nhiên, đòn tấn công của tôi không có tác dụng cho lắm. (I.K: tự dưng thèm đập Mandrill only buster) Nhưng mà… chỉ cần tay tôi cử động được… chỉ cần tôi vẫn còn tỉnh táo, tôi vẫn có thể tập trung làm những gì tôi có thể. Thứ duy nhất tôi không làm được là từ bỏ.

“Ta…ta sẽ…cho ngươi thấy…”

Dồn hết sức, tôi ngắm khẩu buster vào Mandrill. Tôi không biết làm thế nào đòn tấn công điện của hắn lại mạnh lên… và nếu tôi không tìm ra lí do, cơ hội thắng của tôi là cực kì mỏng manh. Cho dù thế đi nữa, tôi phải cho hắn thấy là tôi sẽ không lùi bước.

Tôi sẽ không lùi bước trước Mandrill hay là Sigma.

“Argh, ta ghét cái đôi mắt đó!”

Cơ thể Mandrill bắt đầu kêu tanh tách với tia lửa điện. Nếu tôi lại lãnh cú đó, tôi sẽ bay màu. Thế nên dù thế nào, tôi cũng phải né được nó và tìm ta điểm yếu của hắn--

--? Khoan.
Khoan đã, hình như tôi vừa thấy gì đó. Mandrill đang lùi lại, kéo dài khoảng cách ra, và tôi nhận ra… Cơ thể Mandrill tích điện, nhưng nếu nhìn kĩ, có dòng điện chạy lên hắn lên từ mắt đất.

Chính nó! Hắn dùng điện của chính nhà máy này để tăng cường sức tấn công! Coi sàn nhà như một cực của pin! Nếu tôi không nhầm, tôi biết mình phải làm gì… Tôi thậm chí không chắc nó có tác dụng không. Dr. Cain nói rằng tôi có một khả năng đặc biệt… Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi phải tin tưởng thôi.

Tôi né Mandrill ra, rồi tập trung vào khẩu buster của mình. Mandrill chỉ tung ra các cú đấm. Như thể hắn đang câu giờ để nạp điện cho Electric Spark sau khi tung ra quá nhiều vào tôi.
Chill Penguin, ta cần sức mạnh của người. Làm ơn, cầu xin ngươi, hãy cho ta sức mạnh của ngươi!

Khi tôi đưa tay ra, có một tiếng click, và rồi là một cảm giác mãnh liệt, khó chịu của các bộ phần bên trong cử động.

“--Tới đi Mandrill! Ta sẽ cho ngươi thấy tiềm năng của ta!”
Tôi bắn ra - không phải viên đạn năng lượng mặt trời thông thường - mà là vũ khí của Chill Penguin, một viên đạn băng lạnh giá. Viên đạn bắn trúng Mandrill, đóng băng một nửa cơ thể hắn/

Mandrill kêu lên, “K-không thể nào! Shotgun Ice sao?!”

Tôi cũng không thể tin được, nhưng có vẻ Dr. Cain đã chính xác khi nói rằng hệ thống bên trong tôi có thể xử lý được vũ khí của Reploid khác. Chip vũ khí của Chill Penguin chả làm được gì cả cho đến lúc này, nên tôi nghĩ Cain đã nhầm, nhưng mà…

“Làm thế nào? Sao ngươi lại dùng được vũ khí của Penguin!? Ngươi còn không được tạo ra cho cái lạnh!”

Hắn lập tức biến sắc. Hắn bắt đầu bối rối với cơ thể bị đóng băng một nửa.
“Kỳ lạ nhỉ… có thể hắn cũng muốn ngăn chặn ngươi chăng?”
“Đừng có mà đùa với tao!” (I.K: đoạn này cố tính đổi xưng hô cho hợp tâm lý Mandrill)

Mandrill nổi cơn thịnh nộ, dậm phần bị đóng băng xuống. Hắn cố gắng bỏ phần băng ra khỏi chân để có thể kết nối lại với năng lượng từ nhà máy. Vô dụng thôi. Tôi biết rõ nhất thứ băng đó mạnh như thế nào.
“Một pha lật kèo nhỉ, Mandrill?”

“Huh, mày nghĩ tao xong rồi hả? Thằng khốn hạng B!!”

Tôi nghe thấy tiếng nứt vỡ, và Mandrill đã phá tan được lớp băng. Được tự do, hắn di chuyển nặng nề về phía tôi.

“Thứ băng rẻ rách này của Penguin sao làm khó được tao! Tao sẽ cho mày lên bàn thờ luôn X!”
Hắn ta tung cú đấm về phía tôi, lượng điện bắn ra đã về như cũ vì hắn đã mất kết nối với nhà máy điện. Nhưng nó vẫn nhanh như một viên đạn, nhanh hơn bạn có thể tưởng tượng với thân hình hắn. Thương thì bất cứ Reploid nào cũng sẽ bị nghiền nát và cháy thành tro ngay lập tức. Nhưng không, không phải vì tôi đặc biệt hay gì cả. Không, vì lý do đơn giản hơn nhiều. Cánh tay hắn rung lên và rời ra trước khi kịp chạm đến tôi.

“Không…thể nào…. Auugh--!”

Quá muộn, giờ Mandrill mới hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình.

“Đáng lẽ ngươi không nên quá coi thường sức mạnh của một Hunter hạng SA khác. Ngươi thua rồi, Spark Mandrill.”
Shotgun Ice lạnh đến mức nó phá tan được cả một bộ giáp Reploid làm bằng ceratanium. Spark Mandrill được chế tạo với các bộ phận chống nhiệt và điện, vì hắn dùng đòn tấn công bằng điện. Tuy nhiên, hắn đã để chúng chịu đựng quá khả năng trong trận đấu này. Không thể chịu được năng lượng mà hắn sử dụng, nửa cơ thể hắn trở thành một khối thép cực nóng tích điện khổng lồ, và nửa kia, bị đóng băng bởi Shotgun Ice, trở nên mỏng manh dễ vỡ. Shotgun Ice mạnh hơn tôi tưởng, phá huỷ cơ thể Mandrill đến mức tan vỡ. Dù đó không phải lý do duy nhất, nhưng mà cũng chả giúp được gì.
“Ngươi thấy đấy, ta chỉ thoát được vì cả cơ thể ta vị đóng băng…” Chắc là ta thật may mắn lần đó nhỉ. (I.K: chỗ này không hiểu lắm)
Nhưng thứ vũ khí “rẻ rách” đó của Penguin đã đánh bại Spark Mandrill.
________________________________________

“Chết tiệt… Đau hơn mình nghĩ.|

Sau khi đánh bị Mandrill và giải phóng nhà máy điện, tôi muốn quay về phòng thí nghiệm của Dr. Cain và sửa chữa. Thường thì tôi sẽ dùng máy dịch chuyển để quay về Hunter HQ, nhưng Navigator đã cảnh báo tôi về khu vực bị nhiễu loạn. (I.K: ai có ý tưởng noà về từ Navigator dịch sang tiếng việt nghe hay thì cứ nói nhé) Không còn cách nào khác tôi phải di chuyển một đoạn từ nhà máy trước khi  đến chỗ dịch chuyển. Trong cái tình trạng này, đi bộ bình thường còn khó ấy chứ. Điểm đến là một điểm khai thác pha lê năng lượng (a.k.a EC trong MMZ), khá xa nếu đi từ nhà máy điện. Trong trường hợp tệ nhất tôi sẽ phải lấy vài viên để bù năng lượng dù chúng không được tinh khiết.

Một giờ trôi qua từ lúc tôi cố lết thân ra khỏi ngọn đồi, và trước mặt tôi giờ là một Maverick khác.

“Ta hiểu dồi… cậu đã mạnh lên đáng kể đấy X.”

“Ngươi là ai…. Sao chứ? Armored Armadillo!”

Cựu Chỉ huy Sư đoàn Bọc giáp số 8 (8th Armored Division), một tấm gương về sự ngoan cường và sức mạnh với phẩm chất đạo đức vững mạnh; một Hunter lý tưởng. Trước đây, hắn đã giúp tôi hiểu ra thế nào là một Maverick Hunter. Giờ hắn đứng đây chặn đường tôi. Tôi không muốn đây là sự thật, nhưng mọi thứ đều chỉ ra rằng hắn đã đứng về phe Sigma.

“Nếu mụt ai đó được tro là mạnh, cậu xẽ hứng thú tìm kiếm bằng trứng chứ?” (I.K: đọc eng thì mình nghĩ là giọng của Arma khá nặng, nên mk dùng “vietrisk” để dịch chứ không phải sai chính tả đâu)

“Bằng chứng gì chứ?!”

Armadillo dừng lại, nhắm mắt lại một lúc, rồi nhìn tôi với ánh mắt sắc sảo
“Ra thế, cậu không được thông báo dì cả…”

Tôi cảm nhận được sự thù ghét toả ra từ hắn -- một nhiệt huyết chiến trường chỉ có thể đến từ một ‘chiến binh’. Không phải sự tức giận. Nó giống như, một sát ý tĩnh lặng vậy. Sao một người như hắn lại đầu quân cho Sigma chứ…?

“Điều ta mún tìm kiếm, là việc cậu có cái ‘tìm năng’ đó hay không”

“…’tiềm năng’? Ngươi đang nói gì vậy?”

Trả lời vậy, tôi băn khoăn về khoảng cách giữa tôi và Armadillo. Không khí ‘thù địch’ này xung quanh hắn không ngừng vơi đi, kể cả khi nói. Bầu không khí này đã cho tôi câu trả lời duy nhất là đánh nhau; những gì tôi nói đều chỉ là vô nghĩa.

“Khi cậu đau đứn, cậu xẽ trưởng thành chên triến trường; ngay cả vũ khí của địch cũng thành của cậu. Một Reploid với tìm năng vô hạn, bí ẩn… Đó trính là ‘Megaman’ trong lời đồn.”

Nhìn vào mắt Armadillo tôi chỉ thấy sự chắc chắn.

Tôi cũng đã nghe về huyền thoại Mega Man. Ngày trước, Sigma và Dr. Cain cũng đã kể câu chuyện đó. Đó là một huyền thoại mà mọi Reploid đều công nhận.

----- Truyền thuyết kể, Mega Man là một cỗ máy tiến hoá.
----- Truyền thuyết kể, Mega Man có thể lấy sức mạnh của kẻ địch thành của mình.
----- Truyền thuyết kể, Mega Man có thể phá bỏ mọi giới hạn của máy móc.
----- Truyền thuyết kể, Mega Man có tâm hồn không khác gì con người.

“Ngươi đang nói là ngươi hoá Maverick chỉ vì cái truyền thuyết mơ hồ đó!?”

“Nhưng nó không mờ hồ trút nào. Cậu chính là bằng trứng, X.” Armadillo chỉ vào tôi mà nói vậy.

“Ngươi đang nói rằng ta chính là Mega Man. Theo tình hình hiện tại, như thể là---như thể ngươi đang nói ta chính là nguyên nhân gây ra chiến tranh này!?”

“Đúng ý ta đó.”
“Sao….ngươi dám?!”
(I.K: bằng cách nào đó, đọc đoạn này thằng dịch không nhịn cười được :v )

Lỗi do tôi ư? Các người làm tổn thương người và Reploid vô tội. Các người khiến thế giới bị cuốn bào sự hỗn loạn và tuyệt vọng. Và giờ các người đổ hết những hành động đó, tất cả…lên đầu tôi?

Sự căm phẫn trào lên trong tôi. Cánh tay tôi nhói lên sự khó chịu, bên trong nó cơn giận dữ trồi lên. Tôi ngay lập tức chuẩn bị giải phóng nó, thì bất chợt cơ thể tôi bay đi trong không trung rồi rơi với tiếng uỵch lớn.

“A-ai…?!” Tôi lảo đảo, ho khụ.

Tôi lại bị tấn công từ sau lưng một lần nữa, bởi một lực tấn công đủ mạnh xuyên thủng cơ thể tôi. Không phải Armadillo. Tầm nhìn tôi mờ và tối đi, và nhận ra một cái bóng của một Reploid màu tím.
“Đã lìm rồi sao? Chả vui gì cả.”
Cái giọng càu nhàu đặc sệt đó, màu quen thuộc, đó chắc chắn là Vile.

“Cậu vẫn còn dất yếu… Trắc là khi cậu vươn cao hơn, ta sẽ gặp lại.” (I.K: bạn biết Electric Spark là điểm yếu của ai rồi đấy :v )

Đòn tấn công của Vile quá mạnh, và cơ thể tôi đã quá rời rạc từ trận đấu với Mandrill. Tôi nghe loáng thoáng được Armadillo trước khi chìm vào bóng tối.


Bản dịch tiếng anh thực hiện bới Sky Translation Team

Sunday, September 17, 2017

Rockman X: Irregular Report - Chương 0

Chương 0: Maverick
- Trans: I.K
___
Maverick là gì?
Không ai có thể có được câu trả lời chính xác, cho dù có dành cả đời chỉ để hỏi câu này. 

"Câu trả lời luôn thay đổi" có lẽ chính là đáp án. Nhưng, nếu phỏng đoán bừa như thế có thể đúng, thì bạn nên nhớ một điều:
Tìm kiếm một câu trả lời luôn thay đổi qua thời gian, theo nghĩa nào đó, như địa ngục vậy.
Đây có lẽ là hình phạt cho tội lỗi của tôi…
Đây là có lẽ là sự chuộc tội của tôi.
Gửi những ai ở một tương lai xa:
Nghĩ đến những xung đột dai dẳng ta đã trải qua: "Chiến tranh Maverick". Nghĩ đến những "Reploid" đã chiến đấu và chết đi. Và… nghĩ đến người đã chiến đấu trong chiến tranh đến cái kết thúc cay đắng, anh hùng “Mega Man”, tôi đã để lại một bản ghi chép.
Để diễn tả lại chính xác Chiến tranh Maverick, tôi buộc phải giải thích từ “Maverick”. Đồng thời, tôi cũng phải đụng chạm đến từ “Reploid” và “Mechaniloid”.
Ở thời đại này, không chỉ có mỗi con người. Những thứ sinh ra từ khoa học, những người máy có ý thức riêng; một dạng sự sống máy móc được biết đến là “Reploid” tồn tại cùng chúng ta. Chúng khác các loại máy móc thông thường của bạn. Biết suy nghĩ, phán đoán và hành động, chúng được tạo ra bởi công nghệ tiên tiến. Nói cách khác, chúng là người máy hiện thân cho con người. Vì thế, chúng mới được cho cái tên đó.
Tất nhiên, cũng có người máy vô thức hoạt động theo dãy lệnh. Để phân biệt với Reploid, chúng được gán cho cái tên “Mechaniloid”. Xe tự động, các loại máy móc tương tự thế là một ví dụ. Dù thế, họ được tạo ra chủ yếu là để nghiên cứu khoa học: cách để con người trở nên thịnh vượng hơn. Nên hiển nhiên, vai trò của chúng liên quan đến phát triển những con người không tự làm việc được. Ví dụ, công trình và định hướng của cấu trúc toàn nhà, duy trì quỹ đạo vệ tinh trong không gian, và những việc khác. Các máy móc này chỉ tồn tại để giúp cho sự phát triển của con người.
Ngày nay, có những Reploid chuyên về giáo dục, Reploid chăm sóc cho những người cần hỗ trợ trong đời sống, Reploid trở thành cha mẹ kế cho trẻ mồ côi, và còn nữa. Rõ ràng, con người và Reploids có mối quan hệ khăng khít gần gũi với nhau.
Giờ thì, “Maverick” mà tôi đề cập lúc trước là gì?
Nói thẳng ra, đó là khái niệm chỉ các Reploid và Mechaniloid có dòng suy nghĩ và chương trình bị lỗi nặng. Nó được tạo ra để phân biệt người vô tội và tội phạm trong những hành vi phá hoại như cướp, giết người hay phá phách. Có nhiều mức độ nghiêm trọng, nhưng những hành động này đều được luật pháp coi như "phạm tội". Tiêu chuẩn dựa trên đạo đức con người, nhưng vì Reploids khoẻ hơn người thường, hình phạt đưa ra cho tội phạm và hoá thành Maverick thì lớn hơn bình thường rất nhiều.
Khi Mavericks bắt đầu xuất hiện trong xã hội, người ta có thể đối phó chúng với thiết bị tắt nguồn khẩn cấp. Các cuộc nổi loạn triền miên và các Mavericks tự thâm nhập vào các thiết bị, thì, khiến mối đe doạ của Maverick bắt đầu tăng dần. Con người, bằng xương bằng thịt, sẽ chỉ tự chuốc vạ vào thân nếu cố xử lý một mình. Thêm nữa, các cuộc bạo loạn liên tục tái diễn. Vì những lý do này với những lý do nọ, con người sáng lập ra một tổ chức dùng Reploid để đấu lại Maverick, được biết đến là “Maverick Hunters”.
Giống lực lượng cảnh sát, họ duy trì trật tự xã hội theo luật và dùng vũ lực đối với Mavericks bằng phương pháp “Tiêu huỷ Maverick.” Những kẻ tấn công con người hay có ý định làm thế, sau khi được cảnh báo, sẽ bị phá huỷ, theo đúng nghĩa đen. Họ hoàn toàn có thể khống chế Maverick bằng các Reploid có sức mạnh to lớn và ý thức về công lý. Khi “Chiến tranh Maverick” tiếp diễn, hiểm hoạ Mavericks trở nên quá lớn cho các Hunter, từ đó dẫn đến sự thành lập của một lực lượng vũ trang gọi là “Repliforce” để chiến đấu trên quy mô lớn hơn. Từ đó, tạm thời, chúng tôi đã giải quyết được vấn đề Maverick, những tồn tại reo rắc tai hoạ.
Thế nhưng...một thời gian sau, một Reploid trong Maverick Hunter, kẻ được coi là vĩ đại và đáng kính nhất, gây ra cuộc bạo loạn, khiến các đồng đội đấu đá lẫn nhau. Một tổ chức đáng ra phải duy trì hoà bình giờ phải chống lại những kẻ vốn là đồng đội của mình đã hoá thành Maverick. Thế giới rơi vào thời kỳ thảm hoạ.

Đó là khởi đầu của “Chiến tranh Maverick”
Nó để lại dấu vết thiêu tàn trên thế giới, dồn con người vào đường cùng. Lúc đó, thế giới thay đổi quá nhiều đến mức ngay cả Reploids cũng phải bi quan về tương lai. Những cuộc xung đột không có hồi kết và bao trùm mọi miền thế giới, dẫn đến nền văn minh và sự thịnh vượng bị xoá bỏ.
Những xung đột với Maverick đã có từ lâu và rất nhiều, nhưng tôi sẽ tập trung vào trận chiến đã châm ngòi cho chiến tranh đáng khinh bỉ này. Đó là trận chiến khởi đầu cho tất cả--căn nguyên của mọi thứ. Tôi sẽ ghi chép lại sự kiện lịch sử quý giá này, bằng chứng cho tội lỗi của tôi, và lưu giữ chúng với công nghệ tiên tiến nhất. Ghi chép về một Maverick Hunter đã tham gia vào trận chiến, cùng những dữ liệu từ các camera giám sát được đặt ở nhiều nơi kết hợp lại làm nên bản ghi chép này. Nói có thể hơi quá, nhưng điều này cũng là để chắc chắn vẫn còn một bản ghi chép ghi lại chiến tranh này đã đi đến đâu. Tôi hy vọng các bạn sẽ hiểu sự quan trọng của nó.
Tôi sẽ ghi lại trận chiến đầu tiên này, dùng nó để bắt đầu, mở ra câu chuyện về người anh hùng mang tên “Mega Man”. Nội dung bên trong có thể rất đáng sợ, đáng trách ngoài sức tưởng tượng của bạn, nhưng bạn không được quay mặt đi, nếu không sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Mọi thứ vẫn chỉ như thế, không phát triển được. Do đó, bản ghi chép này hoàn toàn không qua kiểm duyệt; những đoạn phim và ghi âm bên trong hoàn toàn không bị ai nhúng tay vào. Tôi tin rằng việc muốn phòng tránh những thứ khiến ta đau buồn là hoàn toàn "con người" (I.K: tác giả dùng ở dạng tính từ). Ngay cả trong số các Reploid, tôi chắc chắn tồn tại những cá nhân có cùng suy nghĩ đó. Nhưng, chính vì thế, tôi tin việc này là cần thiết. Chính vì thế, mà tôi có nghĩa vụ để lại bằng chứng tội lỗi của mình cho những ai nhận được.

Tôi mong rằng bản ghi chép này có ích cho các nhà khoa học tương lai.

**
MỤC LỤC
01. Ngày của Sigma
02. Chúa tể vùng tuyết - Icy Penguigo
03. Lôi Vương của nắm đấm - Spark Mandriller
04. Vùng đất cấm - Dr. Cain
05. Tướng quân của biển sâu - Launcher Octopuld
06. Xạ thủ của khu rừng ma ám - Sting Chamelead
07. Hoàng tử của bầu trời và chiến binh giáp thép - Storm Eagleed x Armor Armage
08. Bình xăng dầu - Burnin' Noumander
09. Kẻ du hành thời không - Boomer Kuwanger
10. Thức tỉnh - VAVA
11. Sigma
12. Rockman
13. Kết

Thursday, September 14, 2017

Rockman X Irregular Report - Characters

* GIỚI THIỆU NHÂN VẬT *
- Trans: I.K
___
1. Rockman X
Nhân vật chính của câu chuyện. Thành viên Đơn vị Tinh nhuệ Elite Unit thứ 17, cậu là một Maverick Hunter hiền lành. Chính bởi quá tốt bụng mà cậu không thể đánh hết sức mình và chỉ là được B trong thứ hạng Hunter. Tuy nhiên, tiềm năng của cậu lại vượt trội hơn cả hạng SA.
2. Dr. Cain
Cha đẻ của Reploids, ông được nhiều người gọi là nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỷ. Tuyệt tác “Sigma” của ông gây ra cuộc bạo loạn, làm ông đau khổ mấy ngày nay. Nhưng dù vậy, ông vẫn chỉ huy các Maverick Hunter vì nền hoà bình.
3. Zero
Thầy giáo và đồng thời là bạn của X, một Hunter hạng SA trong Đơn vị Tinh nhuệ thứ 17. Luôn bình tĩnh, không nao núng trước cái ác, anh quyết định cùng X đứng lên chống lại Sigma khi hắn tạo phản.
4. Sigma
Tuyệt tác của Dr. Cain, Chỉ huy Đơn vị Tinh nhuệ thứ 17 và được coi là vĩ đại nhất. Sở hữu trí tuệ to lớn, một ngày hắn bất ngờ mở cuộc cách mạng chống lại loài người và đồng minh của họ.
5. Vile
Cựu thành viên Đơn vị Tinh nhuệ thứ 17. Khả năng chiến đấu của anh ta cực cao, nhưng vì anh suýt hoá thành Maverick, họ giam anh ta lại. Tuy nhiên, anh ta được thả khi Sigma nổi dậy và từ đó bí mật luyện tập để trở nên mạnh hơn và đánh bại X.
6. 8 MAVERICKS
8 cựu Maverick Hunter hạng SA, vì cám dỗ và niềm tin, tự hoá Maverick và tham gia cuộc nổi dậy của Sigma. Những kẻ thù nặng ký này cản đường X với các vũ khí đặc biệt khác nhau và năng lực xứng với thứ hạng của chúng.









Eng trans do Sky Translation Team thực hiện.

Monday, September 11, 2017

Rockman X Irregular Report - Chương 1

Chương 1: Ngày của Sigma (1)
- Trans: I.K
____
“Heh heh heh… sao thế X-- nhìn mày thảm quá thế?”
Ride Armor đè tôi xuống, những ngón tay rít lên bấu chặt vào tôi. Nằm đo đất, tôi không thấy kẻ địch đâu, nhưng chả cần: tôi biết rõ hắn.
“Grck.... Vile! Ngươi thực sự hoá Maverick rồi à!?”
“Hẳn rồi. Có ít dây rợ dính vào hơn (?) -- thế tốt hơn. Sao mày cũng không hoá Maverick luôn?”
“Đừng giỡn với ta!”
Hắn ta cứ bông đùa, xem xem tôi có bán thân cho Maverick và nói thế tốt hơn.
“Tại sao… sao các ngươi lại làm điều này!?”
Tôi tự hỏi, đó có phải là thứ cựu Maverick Hunter vừa nói?
Tên tôi là X.
Một Maverick Hunter hạng B trong Đơn vị Tinh nhuệ (Elite Unit) thứ 17. Không nói đến thứ hạng, đó là… bổn phận của tôi chiến đấu với vô số kẻ địch. Trước sự nổ ra của vô số tai hoạ, Chiến tranh Maverick đã xảy ra….
Vài tiếng trước:
Tôi đang cùng Zero--người thầy, người bạn, và là một Maverick Hunter hạng SA--khi nhận được báo cáo về một vụ liên qua tới Maverick. Chúng tôi được phái đi đến một cơ sở quân sự ở phía nam thành phố để điều tra.
“Thế này thì hơi quá yên tĩnh…”
“Cũng không có dấu vết hư hại... Chắc họ nhầm rồi.”
Không một dấu vết của Mavericks, con người, Reploids, hay thậm chí Mechaniloids, chúng tôi kết luận đây là báo cáo nhầm, và thử liên lạc với Hunter HQ.
“...Huh? Lạ thật. Tôi không nhận được hồi đáp từ HQ.”  Zero thử vài kênh khác nhưng kết quả vẫn vậy.
Tôi cũng chả khá hơn.
“Em cũng không liên lạc được.”
Lạ thật. Đường dây không hoạt động?
“...Có lẽ nào ở HQ có chuyện? Hay là gần đây có kẻ làm nhiễu sóng.”
“Có lẽ không phải là cái đầu… hẳn là cái sau. X, tìm chỗ nào bắt được sóng đi. Ta chẳng làm được gì khác đâu.”
“Hiểu rồi. Nhanh nào, Zero.”
Chúng tôi quét qua khu vực lần nữa xác nhận tình hình, gác mục tiêu ban đầu, cơ sở quân sự, sang một bên. Quay về thành phố bằng đường cao tốc trên chiếc Ride Chasers--xe hơi năng lượng cao--chúng tôi dừng lại khi chợt thấy gì đó bất an.
“...Huh? Zero, có gì đó sai sai… Trời đang tối đi, nhưng em không thấy một chiếc xe nào cả.”
Hôm nay là 04/07 (voãi), 21XX, chỉ mới tầm 20:00. Vào cuối tuần, thường không có mấy xe cộ, nhưng mà không có lấy một chiếc? Thêm nữa, ngay cả một Mechaniloids thường đi quanh đây cũng không thấy đâu hết.
“...Có lẽ đã có chuyện trong lúc ta ra ngoài, hẳn là vậy.”
Lúc Zero và tôi rời đi, mọi thứ vẫn bình thường: hàng loạt xe cộ với Mechaniloids vẫn đang hoạt động. Giờ thì? Sự trống vắng này thật bất thường.
“Như thể mọi hoạt động thường ngày trước đây đã biến mất vậy…” Tìm kiểu gì đi nữa, chúng tôi vẫn không thấy gì. Như thể một thành phố ma vậy. “Em có linh cảm xấu về việc này… Zero, ta đi tiếp xem sao!”
Thành phố này… chuyện gì đang diễn ra vậy?
Ngày càng thấy bất an, Zero và tôi đi sâu vào trong thành phố.
"Khoan đã... Chuyện gì thế này!?"
"Trông như chiến trận vậy... Hey, gắng lên! Có chuyện gì vậy!?"
Chúng tôi đã đi trên cao tốc tầm một tiếng, nhưng khi đến nơi, xung quanh tan hoang, Mechaniloids thì mất kiểm soát… Và giữa đống đổ nát, chúng tôi tìm thấy một Reploid trẻ bị thương.
Vết thương của cậu ấy in sâu vào đầu (bộ nhớ) tôi.
"Vết thương này...do đạn (buster) bắn...?"
Vết thương gây ra bởi cùng loại vũ khi tôi dùng: một khẩu buster, dùng trong chiến đấu. 
Bạn có thể thấy những vết thương kiểu này trên các Maverick bị các Hunter hạ gục. Nhưng Reploid này không phải Maverick; cậu ấy là dân thường.
"Mmgrck... Một... Maverick... Hunter...?"
Cậu Reploid trẻ này sẽ không qua khỏi được; cậu lãnh đòn chí mạng vào đầu. Tôi không thể làm được gì.
Tôi tự hỏi cậu ấy có biết điều này.
Dùng chút sức lực cuối cùng, cậu lấy ra một con chip dữ liệu từ khe bên đầu; Zero im lặng nhận lấy nó.
"Sig... Sigma..."
"Sigma? Có chuyện gì với Đội trưởng?"
"..."
Hệ thống bên trong cậu Reploid trẻ đã sập (shutdown) mà chưa trả lời câu hỏi của tôi. Trông như cậu đang ngủ, nhưng cậu ấy đã đi rồi.
"Cái quái gì đã xảy ra vài giờ trước vậy chứ..." Zero lầm bầm đặt cậu Reploid xuống đất, một tay vẫn giữ con chip.
Dù có muốn thế nào, chúng tôi cũng chẳng làm được gì. Nhưng cậu ta đã cho tôi manh mối quý giá; chúng tôi không bỏ phí nó.
"Zero, quay về HQ thôi. Em bắt đầu thấy lo."
“Cậu nói cũng phải. Nhưng kiểm tra con chip trước đã. Chúng ta cần lấy thông tin."
Zero cài con chip vào chiếc bảng điểu khiển của chiếc Ride Chaser trước khi nói xong. Sau tiếng máy chạy, đoạn phim trong con chip bắt đầu chạy.


Tôi bắt đầu hiểu được những gì tôi đang thấy.
“Nếu đây là sự thật, thì đây không đơn giản chỉ là tai nạn đâu. Chuyện lớn rồi đây.”
Tôi không thể trả lời, từ ngữ cứ kẹt ở trong họng.
Tôi không biết phải nói gì nữa—sau khi thấy thứ như thế này.
“Chuyện này tệ hơn những gì ta tính toán. Ta là những cỗ máy, nhưng thế này thì đúng là ác mộng rồi”
Nó thực sự là ác mộng—một đoạn phim ngắn nhưng khiến bạn muốn mong là mình sẽ tỉnh dậy và quên nó đi.
Cũng đúng thôi: là một Maverick Hunter, bạn phải chứng kiến những thảm họa. Nhưng, chuyện xảy ra lần này, vượt quá những gì tôi từng trải qua trước đây. Không còn nghi ngờ gì về sự tồn tại của Maverick nữa, không còn.
Tôi chưa từng nghĩ là một ngày tôi cũng sẽ hóa Maverick, chưa một lần nào. Nhưng đó chính là lý do chúng tôi quyết định trở thành Maverick Hunter, để bảo vệ con người và Reploid đang sống trong hòa bình khỏi hiểm họa.
Nói cách khác, đó là cách mà chúng tôi tự thuyết phục mình. Bạn có thể tự nhủ với bản thân rằng, là một Maverick Hunter, bạn sẽ không bao giờ trở thành một Maverick. Sự thật là, năm này qua năm khác, số lượng Maverick ngày càng tăng. Nhưng dù vậy, các Hunter vẫn tiếp tục đồng hành cùng nhau và chiến đấu để bảo vê người dân và Reploids khỏi hiểm họa
Và như thế, chúng tôi gìn giữ hòa bình.
Thế nhưng, con chip dữ liệu được giao phó cho chúng tôi lại chứa một đoạn phim về cảnh một Maverick Hunter đang tàn phá người dân và Reploid.
“Không thể nào…em không thể chấp nhận được chuyện này!”
Tôi lao về phía đường cao tốc hướng tới Maverick Hunter HQ, trên đường đi xảy ra một cuộc tấn công khiến chiếc Ride Chasers bị hỏng. Trước lời nhắn này—giây phút cuối cùng của Reploid đó—chúng tôi phải về HQ bằng mọi giá.
“Tôi sẽ đi kiểm tra xung quanh đây và tìm một con đường khác. Cậu tiếp tục trên cao tốc này đi X”
Nói xong, Zero đi mất, bỏ lại cây cầu dẫn đến thành phố. Với Zero thì chắc là không có chuyện gì đâu, nên tôi làm như được bảo, theo đường cao tốc hướng tới HQ.
“Mình không tin là Đội trưởng Sigma lại hóa Maverick…không thể nào!”
Con chip đó chứa bằng chứng Đội trưởng Sigma nổi dậy chống lại con người, và những Hunter mắc nợ ông cũng theo con đường đó. Cuộc nổi dậy kéo dài đến tận ngoài thành phố, chúng đe dọa sẽ chiếm lấy thế giới này. Đây là lời tuyên bố, những ai chống lại chúng sẽ bị nghiền nát.
“Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, đâu đó…Chắc chắn phải có.”
Tự nhủ với lòng mình như vậy, chiến đấu lại với Mechaniloid và Reploid cản đường. Tại sao những đồng đội Reploid chúng tôi lại hóa thành Maverick? Tại sao chúng ta lại phải đấu đá lẫn nhau?
Không cựu đồng đội nào trả lời câu hỏi đó
“Tại sao…sao các cậu làm điều này…”
Tôi đã hạ gục bao nhiêu Reploid và Mechaniloid rồi…
Thi thể của những người đồng đội cũ gục ngã trước mắt tôi và kẻ địch cứ kéo đến. Tôi ngắm khẩu buster, cảm thấy kinh sợ tận sương tủy. Hít vào…thở ra…hít thở sâu, tôi gạt đi sự sợ hãi của mình. Căng thẳng thật, tôi không có thời gian để nghỉ ngơi thì—
“Huh. Không ngờ là mày quay lại đây một mình đấy”
Trước khi tôi kịp phản ứng với giọng nói đó, một cơ thể to lớn đã chắn hết tầm nhìn tôi và đè tôi xuống đất.

“Sao thế X? Không làm trầy xước nổi Ride Armor của tao à?”
“Chết tiệt! Được thôi. Đỡ này!”
Tôi phóng toàn bộ năng lượng từ khẩu buster về phía Vile, nhưng hắn dễ dàng giải trừ nó bằng đòn tấn công của mình.
“Không…không thể nào!”
Phát bắn đó là tất cả những gì tôi có. Charge Shot, kỹ năng đặc biệt và là chiêu mạnh nhất của tôi, vô dụng trước hắn. Không, tôi không nên nghĩ vậy. Dù đòn tấn công không có tác dụng, tôi không thể cứ thể bỏ cuộc được!
“Nếu một phát không đả thương được ngươi, ta sẽ tiếp tục bắn đến khi ta hạ gục ngươi!” (I.K: ngu cũng có mức độ thôi chứ X…)
Khi Vile đột nhiên xuất hiện, hắn giữ tôi lại với chiếc Ride Armor của hắn. Để thoát ra, tôi đã nhắm vào mặt đường xung quanh, bắn nổ chúng và có đủ không gian thoát thân. Sau đó, tôi lập tức phản công, nhưng hắn ta dể dàng phản lại mọi đòn đánh của tôi. Biết là mình sẽ gặp bất lợi khi cận chiến, tôi giữ khoảng cách với Vile và liên tục xả Charge Shot. Tôi biết là dùng buster quá nhiều sẽ làm nó bị tổn thương, nhưng tôi không còn cách nào khác.
“Là thế đó Vile. Hoặc là ngươi sẽ gục ngã, hoặc là cánh tay ta sẽ tàn phế!”
“Ôi trời…mày đúng là thằng nhãi dễ kích động mà X. Đến lúc tao làm cho mày câm lặng được rồi"
Vile liên tục phản lại và thậm chí là né đòn tấn công của tôi. Hắn từ từ thu hẹp khoảng cách, cái giọng hắn vẫn kiêu ngạo như ngày nào. Hắn tiến thêm bước nữa, tôi sẽ bị cánh tay khổng lồ của Ride Armor tóm lấy lần nữa. Chợt, cơ thể thôi cứng đờ, như thể có gì đó đang bóp chặt lấy vậy. Tôi không thể cử động!
“Hyaaugh! C—cái gì thế này!?”
Nhìn xung quanh, tôi đã thấy: nó giống như một cái lưới điện. Rồi tôi nhìn thấy nhiều chiếc đĩa kim loại trên mặt đất xung quanh tôi.
“Đây là…bẫy từ tính!?”
Những thứ như này được chuyên dùng để khống chế tội phạm nổi loạn, hoặc dùng cho các Maverick được xác nhận là khó khống chế. Chỉ các Maverick Hunter được sử dụng nó, nhưng Vile cũng từng là một Maverick Hunter. Hắn chắc chắn đã đánh cắp nó từ nhà kho Trụ sở Hunter trong cuộc nổi dậy.
“Mày chỉ chú ý đến tao suốt nãy giờ, mà mày bỏ quên để ý xung quanh. Một sai lầm cơ bản đã khiến mày bị vướng vào cái bẫy đơn giản thế này đấy.”
Nếu như tôi đễ ý hơn thì tôi đã nhận ra Vile đặt bẫy ngay dưới mũi mình. Tôi gắn thoát ra, nhưng quả là bẫy chuyên dụng cho Maverick, tôi phí công vô ích. Tôi không có cửa trước vật dụng mà ngay cả Maverick cũng phải vật lộn để thoát ra.
“Mày đúng chỉ là Hunter hạng B mà...Sigma muốn gì ở một thằng phò như mày chứ?”
Tôi không thể cử động, và rồi lại thấy mình bị Ride Armor tóm lấy. Các khớp của tôi bắt đầu nứt ra vì bị ép chặt.
“Mày chỉ sống một lần thôi X. Đáng ra mày nên cẩn thận hơn chứ…” (I.K: tin bố có 9 mạng không?)
Vừa giếu, hắn ép chặt hơn. Cái bẫy là quá đủ rồi, và thêm cái Ride Armor này thì quá mức lắm rồi. Tôi đã nghe về việc Đội trưởng Sigma nổi dậy, sức nặng của sự thật bắt đầu tràn vào…Sự thật rằng chúng đang săn đuổi Maverick Hunter…
“Ý tao là, tao có thể nói giết người thú vị đến mức nào, nhưng tao không chắc có thuyết phục nổi mày không. Thôi thì, giờ chết của mày đã điểm, X.”
Tệ rồi, tệ rồi, thật sự tệ rồi đây. Cứ đà này, tôi sẽ lên bảng mất. Tôi sẽ chết trước khi làm được gì đó! Bị tóm giữ không khoan nhượng, khớp cơ của tôi chỉ có thể kêu lên (I.K: ý là kêu răng rắc ấy), tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi. Tôi nghe thấy. Tôi có thể nhận thấy nó. Âm thanh răng rắc kim loại vang lên trong đầu tôi. Âm thanh của kim loại nứt gãy…
--CÁI CHẾT--
Những từ ngữ đó hiện lên trong tôi--
“Mày còn làm gì bạn tao nữa, tao sẽ cho cái đầu mày bay cao bay xa đấy Vile”
Trong một tia chớp đỏ, tôi nhìn thấy--
“Tch…cuối cùng mày cũng đuổi kịp rồi à thằng tóc vàng khốn kiếp”
Một Reploid với mái tóc vàng lướt trong gió như một tia sáng hy vọng và nhắm khẩu buster của mình. Zero.


“Tình hình là…nói thẳng ra thì, khá là tệ…”
“Cái khá tệ là việc cậu gọi thảm họa này ‘khá là tệ’ đấy…”
“Thật sự, em vẫn không thể tin được…”
Sau khi nhảy vào cuộc chiến với Vile, Zero lao tới cứu tôi ngay khi nhận ra có chuyện gì. Tôi đã bất tỉnh ngay sau đó, và khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong “Phòng Nghiên Cứu Máy Móc Đặc Biệt” bên dưới Maverick Hunter HQ. Vile có ưu thế hơn, nhưng hắn đã nhảy lên một chiếc tàu bay đột ngột hiện lên, rồi biến mất.
Trong khi điều trị chấn thương từ cuộc chiến với Vile, chúng tôi thảo luận kế hoạch tiếp theo và mục tiêu của Maverick Hunter là gì. Cơ mà, cũng một thời gian rồi tôi mới đến đây nhỉ?
“Nếu cuộc nổi dậy thực sự đang xảy ra, tổ chứ Hunter sẽ sụp đổ.”
“Ta không muốn tin đâu, nhưng…là một nhà khoa học, ta không thể phủ nhận nhứng gì mắt mình đã chứng kiến. Nhưng ta chưa từng thấy một sự việc ở tầm cỡ này trước đây…”
Đó là một nhà khoa hoa học lớn tuổi, người đang sửa chữa cho tôi. Với một biểu cảm ảm đạm, ông ấy làm việc một cách tỉ mỉ. Gần như không ai trên thế giới này có thể sửa chữa Reploid nhanh hơn ông.
“Hẳn là một cú sốc với ông, Dr. Cain”
Dr. Cain
Người đàn ông được biết đến là nhà khoa học vĩ đại nhất, người đã đặt ra nền móng cho thiết kế Reploid. Công trình của ông thật sự vĩ đại, người ta từng nói không một ai đang sống mà không biết tới ông. Đội trưởng “Sigma”, kẻ đứng đằng sau cuộc nổi dậy, được cho là tuyệt tác lớn nhất của ông.
Đội trưởng Sigma đã làm nên một tấm gương tiêu biểu cho sự dẫn dắt hằng ngày với các Maverick Hunter. Là một Reploid, tôi cực kì tôn trọng ngài ấy, vì thế mà tôi vẫn không thể tin được là ngài ấy hóa Maverick…
Không. Tôi chỉ không muốn tin nó. Vì nếu tôi tin, sẽ có thứ gì đó vỡ tan bên trong tôi. Nhưng, nói vậy, tôi không thể cứ thể cho mọi việc trôi qua được.
Sự thật là, tôi đã đấu với Vile và tậm mắt thấy vô số Reploid bị tấn công bởi những kẻ đã hóa Maverick. Và Đội trưởng Sigma—không, Sigma, đã tuyên bố chiến tranh chống lại toàn thế giới.
Tôi cũng đã xem đoạn ghi hình. Không nghi ngờ gì nữa: Sigma đã hóa thành Maverick.
“Tận diệt loài người để dựng lên một thế giới chỉ dành cho Reploid…thật hoang tưởng.”
Tôi cắn môi nghe Zero nói. Nếu thế giờ chỉ có Reploid, thì còn cái gì nữa?
“Tất nhiên, Reploid các cậu có sức mạnh và sức bền vượt xa con người…nhưng chính vì thế, chúng ta phải sồng chan hòa. Mọi tấm mạng đều quý giá như nhau…nhưng chắc chắc Sigma không tin điều đó.”
Người đàn ông này hẳn là người phải chịu đựng nhiều nhất. Ông là cha đẻ của ngành Công nghệ Reploid, và chính tuyệt tác vĩ đại nhất của ông lại là kẻ tuyên bố chống lại xã hội. Bây giờ, ông sẽ là tâm điểm của những lời chỉ trích nặng nề.
“Tôi không biết cái thế giới mà Sigma tưởng tượng ra là gì,” Zero nói với giọng đều đều, dựa lưng vào bức tường cạnh đó khoanh tay, “nhưng nếu hắn thực sự đã hóa Maverick, thì chúng ta phải đánh bại hắn. Đó là nghĩa vụ của Maverick Hunter chúng ta, X.”
Luôn bình tĩnh và quyết đoán như vậy. Đó chính là Zero.
“Em biết Zero…Sức mạnh của chúng ta là để bảo vệ. Nếu kẻ nào đe dọa đến hòa bình thế giới, dù có là Đội trưởng—không. Dù có là Sigma đi nữa, em cũng sẽ chiến đấu.”
Tôi siết hai bàn tay còn cử động được lại thành nắm đấm, cảm nhận năng lượng bên trong đó. Năng lượng này này đã được ban cho tôi để chiến đấu…vì những gì cần được bảo vệ. Nó không phải là thứ để nhắm vào người xung quanh. Và lúc này…tôi nên dùng nó cho vị khoa học già bên cạnh chúng tôi đây.
“Miễn là cậu hiểu vấn đề.”
Như thể đã nhận thấy sự quyết tâm của tôi, Zero nói vậy rồi rời đi.
Đúng thế. Giờ không phải lúc chịu thua. Dù là bây giờ, băng đảng Maverick của Sigma đang đe dọa nền hòa bình. Phải chiến đấu vì những người bạn và đồng nghiệp Reploid sẽ rất đau lòng, nhưng có những thứ trên thế giới này tôi phải bảo vệ.
“Vì mình là một Maverick Hunter”, tôi nói, như thể phải nghe những lời đó một lần nữa.



Bản tiếng anh thực hiện bởi Sky Translation Hell.