Zero cài con chip vào chiếc bảng điểu khiển của chiếc Ride Chaser trước khi nói xong. Sau tiếng máy chạy, đoạn phim trong con chip bắt đầu chạy.
Tôi bắt đầu hiểu được những gì tôi đang thấy.
“Nếu đây là sự thật, thì đây không đơn giản chỉ là tai nạn đâu. Chuyện lớn rồi đây.”
Tôi không thể trả lời, từ ngữ cứ kẹt ở trong họng.
Tôi không biết phải nói gì nữa—sau khi thấy thứ như thế này.
“Chuyện này tệ hơn những gì ta tính toán. Ta là những cỗ máy, nhưng thế này thì đúng là ác mộng rồi”
Nó thực sự là ác mộng—một đoạn phim ngắn nhưng khiến bạn muốn mong là mình sẽ tỉnh dậy và quên nó đi.
Cũng đúng thôi: là một Maverick Hunter, bạn phải chứng kiến những thảm họa. Nhưng, chuyện xảy ra lần này, vượt quá những gì tôi từng trải qua trước đây. Không còn nghi ngờ gì về sự tồn tại của Maverick nữa, không còn.
Tôi chưa từng nghĩ là một ngày tôi cũng sẽ hóa Maverick, chưa một lần nào. Nhưng đó chính là lý do chúng tôi quyết định trở thành Maverick Hunter, để bảo vệ con người và Reploid đang sống trong hòa bình khỏi hiểm họa.
Nói cách khác, đó là cách mà chúng tôi tự thuyết phục mình. Bạn có thể tự nhủ với bản thân rằng, là một Maverick Hunter, bạn sẽ không bao giờ trở thành một Maverick. Sự thật là, năm này qua năm khác, số lượng Maverick ngày càng tăng. Nhưng dù vậy, các Hunter vẫn tiếp tục đồng hành cùng nhau và chiến đấu để bảo vê người dân và Reploids khỏi hiểm họa
Và như thế, chúng tôi gìn giữ hòa bình.
Thế nhưng, con chip dữ liệu được giao phó cho chúng tôi lại chứa một đoạn phim về cảnh một Maverick Hunter đang tàn phá người dân và Reploid.
“Không thể nào…em không thể chấp nhận được chuyện này!”
Tôi lao về phía đường cao tốc hướng tới Maverick Hunter HQ, trên đường đi xảy ra một cuộc tấn công khiến chiếc Ride Chasers bị hỏng. Trước lời nhắn này—giây phút cuối cùng của Reploid đó—chúng tôi phải về HQ bằng mọi giá.
“Tôi sẽ đi kiểm tra xung quanh đây và tìm một con đường khác. Cậu tiếp tục trên cao tốc này đi X”
Nói xong, Zero đi mất, bỏ lại cây cầu dẫn đến thành phố. Với Zero thì chắc là không có chuyện gì đâu, nên tôi làm như được bảo, theo đường cao tốc hướng tới HQ.
“Mình không tin là Đội trưởng Sigma lại hóa Maverick…không thể nào!”
Con chip đó chứa bằng chứng Đội trưởng Sigma nổi dậy chống lại con người, và những Hunter mắc nợ ông cũng theo con đường đó. Cuộc nổi dậy kéo dài đến tận ngoài thành phố, chúng đe dọa sẽ chiếm lấy thế giới này. Đây là lời tuyên bố, những ai chống lại chúng sẽ bị nghiền nát.
“Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, đâu đó…Chắc chắn phải có.”
Tự nhủ với lòng mình như vậy, chiến đấu lại với Mechaniloid và Reploid cản đường. Tại sao những đồng đội Reploid chúng tôi lại hóa thành Maverick? Tại sao chúng ta lại phải đấu đá lẫn
nhau?
Không cựu đồng đội nào trả lời câu hỏi đó
“Tại sao…sao các cậu làm điều này…”
Tôi đã hạ gục bao nhiêu Reploid và Mechaniloid rồi…
Thi thể của những người đồng đội cũ gục ngã trước mắt tôi và kẻ địch cứ kéo đến. Tôi ngắm khẩu buster, cảm thấy kinh sợ tận sương tủy. Hít vào…thở ra…hít thở sâu, tôi gạt đi sự sợ hãi của mình. Căng thẳng thật, tôi không có thời gian để nghỉ ngơi thì—
“Huh. Không ngờ là mày quay lại đây một mình đấy”
Trước khi tôi kịp phản ứng với giọng nói đó, một cơ thể to lớn đã chắn hết tầm nhìn tôi và đè tôi xuống đất.
“Sao thế X? Không làm trầy xước nổi Ride Armor của tao à?”
“Chết tiệt! Được thôi. Đỡ này!”
Tôi phóng toàn bộ năng lượng từ khẩu buster về phía Vile, nhưng hắn dễ dàng giải trừ nó bằng đòn tấn công của mình.
“Không…không thể nào!”
Phát bắn đó là tất cả những gì tôi có. Charge Shot, kỹ năng đặc biệt và là chiêu mạnh nhất của tôi, vô dụng trước hắn. Không, tôi không nên nghĩ vậy. Dù đòn tấn công không có tác dụng, tôi không thể cứ thể bỏ cuộc được!
“Nếu một phát không đả thương được ngươi, ta sẽ tiếp tục bắn đến khi ta hạ gục ngươi!” (I.K: ngu cũng có mức độ thôi chứ X…)
Khi Vile đột nhiên xuất hiện, hắn giữ tôi lại với chiếc Ride Armor của hắn. Để thoát ra, tôi đã nhắm vào mặt đường xung quanh, bắn nổ chúng và có đủ không gian thoát thân. Sau đó, tôi lập tức phản công, nhưng hắn ta dể dàng phản lại mọi đòn đánh của tôi. Biết là mình sẽ gặp bất lợi khi cận chiến, tôi giữ khoảng cách với Vile và liên tục xả Charge Shot. Tôi biết là dùng buster quá nhiều sẽ làm nó bị tổn thương, nhưng tôi không còn cách nào khác.
“Là thế đó Vile. Hoặc là ngươi sẽ gục ngã, hoặc là cánh tay ta sẽ tàn phế!”
“Ôi trời…mày đúng là thằng nhãi dễ kích động mà X. Đến lúc tao làm cho mày câm lặng được rồi"
Vile liên tục phản lại và thậm chí là né đòn tấn công của tôi. Hắn từ từ thu hẹp khoảng cách, cái giọng hắn vẫn kiêu ngạo như ngày nào. Hắn tiến thêm bước nữa, tôi sẽ bị cánh tay khổng lồ của Ride Armor tóm lấy lần nữa. Chợt, cơ thể thôi cứng đờ, như thể có gì đó đang bóp chặt lấy vậy. Tôi không thể cử động!
“Hyaaugh! C—cái gì thế này!?”
Nhìn xung quanh, tôi đã thấy: nó giống như một cái lưới điện. Rồi tôi nhìn thấy nhiều chiếc đĩa kim loại trên mặt đất xung quanh tôi.
“Đây là…bẫy từ tính!?”
Những thứ như này được chuyên dùng để khống chế tội phạm nổi loạn, hoặc dùng cho các Maverick được xác nhận là khó khống chế. Chỉ các Maverick Hunter được sử dụng nó, nhưng Vile cũng từng là một Maverick Hunter. Hắn chắc chắn đã đánh cắp nó từ nhà kho Trụ sở Hunter trong cuộc nổi dậy.
“Mày chỉ chú ý đến tao suốt nãy giờ, mà mày bỏ quên để ý xung quanh. Một sai lầm cơ bản đã khiến mày bị vướng vào cái bẫy đơn giản thế này đấy.”
Nếu như tôi đễ ý hơn thì tôi đã nhận ra Vile đặt bẫy ngay dưới mũi mình. Tôi gắn thoát ra, nhưng quả là bẫy chuyên dụng cho Maverick, tôi phí công vô ích. Tôi không có cửa trước vật
dụng mà ngay cả Maverick cũng phải vật lộn để thoát ra.
“Mày đúng chỉ là Hunter hạng B mà...Sigma muốn gì ở một thằng phò như mày chứ?”
Tôi không thể cử động, và rồi lại thấy mình bị Ride Armor tóm lấy. Các khớp của tôi bắt đầu nứt ra vì bị ép chặt.
“Mày chỉ sống một lần thôi X. Đáng ra mày nên cẩn thận hơn chứ…” (I.K: tin bố có 9 mạng không?)
Vừa giếu, hắn ép chặt hơn. Cái bẫy là quá đủ rồi, và thêm cái Ride Armor này thì quá mức lắm rồi. Tôi đã nghe về việc Đội trưởng Sigma nổi dậy, sức nặng của sự thật bắt đầu tràn vào…Sự thật rằng chúng đang săn đuổi Maverick Hunter…
“Ý tao là, tao có thể nói giết người thú vị đến mức nào, nhưng tao không chắc có thuyết phục nổi mày không. Thôi thì, giờ chết của mày đã điểm, X.”
Tệ rồi, tệ rồi, thật sự tệ rồi đây. Cứ đà này, tôi sẽ lên bảng mất. Tôi sẽ chết trước khi làm được gì đó! Bị tóm giữ không khoan nhượng, khớp cơ của tôi chỉ có thể kêu lên (I.K: ý là kêu răng rắc ấy), tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi. Tôi nghe thấy. Tôi có thể nhận thấy nó. Âm thanh răng rắc kim loại vang lên trong đầu tôi. Âm thanh của kim loại nứt gãy…
--CÁI CHẾT--
Những từ ngữ đó hiện lên trong tôi--
“Mày còn làm gì bạn tao nữa, tao sẽ cho cái đầu mày bay cao bay xa đấy Vile”
Trong một tia chớp đỏ, tôi nhìn thấy--
“Tch…cuối cùng mày cũng đuổi kịp rồi à thằng tóc vàng khốn kiếp”
Một Reploid với mái tóc vàng lướt trong gió như một tia sáng hy vọng và nhắm khẩu buster của mình. Zero.
“Tình hình là…nói thẳng ra thì, khá là tệ…”
“Cái khá tệ là việc cậu gọi thảm họa này ‘khá là tệ’ đấy…”
“Thật sự, em vẫn không thể tin được…”
Sau khi nhảy vào cuộc chiến với Vile, Zero lao tới cứu tôi ngay khi nhận ra có chuyện gì. Tôi đã bất tỉnh ngay sau đó, và khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong “Phòng Nghiên Cứu Máy Móc Đặc Biệt” bên dưới Maverick Hunter HQ. Vile có ưu thế hơn, nhưng hắn đã nhảy lên một chiếc tàu bay đột ngột hiện lên, rồi biến mất.
Trong khi điều trị chấn thương từ cuộc chiến với Vile, chúng tôi thảo luận kế hoạch tiếp theo và mục tiêu của Maverick Hunter là gì. Cơ mà, cũng một thời gian rồi tôi mới đến đây nhỉ?
“Nếu cuộc nổi dậy thực sự đang xảy ra, tổ chứ Hunter sẽ sụp đổ.”
“Ta không muốn tin đâu, nhưng…là một nhà khoa học, ta không thể phủ nhận nhứng gì mắt mình đã chứng kiến. Nhưng ta chưa từng thấy một sự việc ở tầm cỡ này trước đây…”
Đó là một nhà khoa hoa học lớn tuổi, người đang sửa chữa cho tôi. Với một biểu cảm ảm đạm, ông ấy làm việc một cách tỉ mỉ. Gần như không ai trên thế giới này có thể sửa chữa Reploid nhanh hơn ông.
“Hẳn là một cú sốc với ông, Dr. Cain”
Dr. Cain
Người đàn ông được biết đến là nhà khoa học vĩ đại nhất, người đã đặt ra nền móng cho thiết kế Reploid. Công trình của ông thật sự vĩ đại, người ta từng nói không một ai đang sống mà không biết tới ông. Đội trưởng “Sigma”, kẻ đứng đằng sau cuộc nổi dậy, được cho là tuyệt tác lớn nhất của ông.
Đội trưởng Sigma đã làm nên một tấm gương tiêu biểu cho sự dẫn dắt hằng ngày với các Maverick Hunter. Là một Reploid, tôi cực kì tôn trọng ngài ấy, vì thế mà tôi vẫn không thể tin được là ngài ấy hóa Maverick…
Không. Tôi chỉ không muốn tin nó. Vì nếu tôi tin, sẽ có thứ gì đó vỡ tan bên trong tôi. Nhưng, nói
vậy, tôi không thể cứ thể cho mọi việc trôi qua được.
Sự thật là, tôi đã đấu với Vile và tậm mắt thấy vô số Reploid bị tấn công bởi những kẻ đã hóa
Maverick. Và Đội trưởng Sigma—không, Sigma, đã tuyên bố chiến tranh chống lại toàn thế giới.
Tôi cũng đã xem đoạn ghi hình. Không nghi ngờ gì nữa: Sigma đã hóa thành Maverick.
“Tận diệt loài người để dựng lên một thế giới chỉ dành cho Reploid…thật hoang tưởng.”
Tôi cắn môi nghe Zero nói. Nếu thế giờ chỉ có Reploid, thì còn cái gì nữa?
“Tất nhiên, Reploid các cậu có sức mạnh và sức bền vượt xa con người…nhưng chính vì thế, chúng ta phải sồng chan hòa. Mọi tấm mạng đều quý giá như nhau…nhưng chắc chắc Sigma không tin điều đó.”
Người đàn ông này hẳn là người phải chịu đựng nhiều nhất. Ông là cha đẻ của ngành Công nghệ Reploid, và chính tuyệt tác vĩ đại nhất của ông lại là kẻ tuyên bố chống lại xã hội. Bây giờ, ông sẽ là tâm điểm của những lời chỉ trích nặng nề.
“Tôi không biết cái thế giới mà Sigma tưởng tượng ra là gì,” Zero nói với giọng đều đều, dựa lưng vào bức tường cạnh đó khoanh tay, “nhưng nếu hắn thực sự đã hóa Maverick, thì chúng ta phải đánh bại hắn. Đó là nghĩa vụ của Maverick Hunter chúng ta, X.”
Luôn bình tĩnh và quyết đoán như vậy. Đó chính là Zero.
“Em biết Zero…Sức mạnh của chúng ta là để bảo vệ. Nếu kẻ nào đe dọa đến hòa bình thế giới, dù có là Đội trưởng—không. Dù có là Sigma đi nữa, em cũng sẽ chiến đấu.”
Tôi siết hai bàn tay còn cử động được lại thành nắm đấm, cảm nhận năng lượng bên trong đó. Năng lượng này này đã được ban cho tôi để chiến đấu…vì những gì cần được bảo vệ. Nó không phải là thứ để nhắm vào người xung quanh. Và lúc này…tôi nên dùng nó cho vị
khoa học già bên cạnh chúng tôi đây.
“Miễn là cậu hiểu vấn đề.”
Như thể đã nhận thấy sự quyết tâm của tôi, Zero nói vậy rồi rời đi.
Đúng thế. Giờ không phải lúc chịu thua. Dù là bây giờ, băng đảng Maverick của Sigma đang đe dọa nền hòa bình. Phải chiến đấu vì những người bạn và đồng nghiệp Reploid sẽ rất đau lòng, nhưng có những thứ trên thế giới này tôi phải bảo vệ.
“Vì mình là một Maverick
Hunter”, tôi nói, như thể phải nghe những lời đó một lần nữa.
No comments:
Post a Comment